Khoe giấy khen
chả biết bây giờ như nào chứ ngày xưa đi học có trò xếp hạng. mình thì vừa ngu vừa lười học nhưng luôn đứng đầu lớp bởi vì với mình, học dễ như oánh rắm. điều đó khiến mình thoát ăn đòn của ông bô. với ông bô mình thì xếp hạng nhất là trách nhiệm, hạng hai là lỗi lầm, hạng ba hạng bốn là tội ác, dứt khoát phải bị trừng trị. đó là mặt khuyết của ổng, còn mặt ưu là ổng chả bao giờ khoe, con tao học giỏi, con tao điểm cao...
nhớ xưa thì nhớ luôn, đạt điểm cao khi xưa khó khăn hơn giờ rất nhiều. đơn cử môn văn, hồi xưa học sinh giỏi văn làm bài được 7 điểm là ngất ngưởng. giờ thì thật ngạc nhiên, điểm 9 điểm 10 văn nhiều nhung nhúc. hệ quả là toàn dân viết sai chính tả, cả dân tộc biên câu không nên cú.
xưa, thi đại học 3 môn được 26 điểm là vào top được xét đi du học (không mất tiền), nay thì 3 môn 31 điểm đông như lợn rạ chó cỏ, còn du học thì mù chữ cũng có thể đi miễn bố mẹ có tiền.
trong bối cảnh giáo dục này mà các mợ các cậu vẫn sung sướng khoe điểm, khoe thành tích học của con thì thật khó hiểu. có thể khoe khoang sẽ mang lại khoái cảm, mình thông cảm, nhưng mình phải gọi cái khoái cảm đó là (bắt chước dos) "khoái cảm ô nhục".
30/05/2023
Nhận xét
Đăng nhận xét