Nghệ sĩ đúng nghĩa là phải coi công chúng như con cặc..
vừa coi cái clip anh đàm vĩnh hưng đứng trên sân khấu giao lưu cùng khán giả. anh ấy nói những câu vừa ngu vừa ngố còn khán giả thì rú lên sung sướng. điều này khiến mình nhớ anh michael jackson, ông hoàng nhạc pop nước mỹ chỉ đứng ra sân khấu, chẳng cần nói gì cũng khiến khán giả ngất xỉu. làm một phép so sánh mang tính toán học (phân số), ta thấy anh đờm và anh sơn cũng như nhau, tương tự, đám đông việt và đám đông mỹ cũng vậy.
có thể tôi (và bạn đọc của tôi) thấy anh đàm cùng đám fans của anh ấy ấu trĩ rẻ tiền nực cười lố bịch, nhưng nghĩ chút đi, tôi không phải chân lý, vậy thì đám fans anh đàm không hẳn đã ấu trĩ, còn anh đàm (và anh dắc sơn) không phải những kẻ "ảo tưởng quyền lực" như cách nói của một số vị, mà họ có quyền lực thật (trong không gian của họ). anh dắc sơn oánh rắm thiên hạ khóc ngất, anh đàm ợ hơi, thiên hạ hóa rồ, điều đó chứng tỏ họ có quyền lực.
nghệ sĩ chia làm hai loại, một là nghệ sĩ biểu diễn, và một là nghệ sĩ sáng tạo. đám biểu diễn đứng trước công chúng (như ca sĩ, đờn sĩ, múa sĩ, kịch sĩ...) còn đám sáng tạo không đứng trước ai ngoài bản thân nó. nghệ sĩ biểu diễn có thể phải chiều lòng công chúng (theo những cách khác nhau) còn nghệ sĩ sáng tạo thì không cần chiều ai ngoài bản thân mình.
nhìn chung, nghệ sĩ đúng nghĩa là phải coi công chúng như con cặc. công chúng thì biết cái đéo gì mà phải tôn trọng.
gần đây có vụ thằng hề ngu nói lăng nhăng, thế là báo chí rộ lên mắng mỏ lũ nghệ. vấn đề là mắng ngu. thằng hề kia quá ngu nên bị bắt lỗi, còn bọn nghệ không ngu, chúng coi thường công chúng mà công chúng vẫn mê. bởi vì trong các thiên chức nghệ sĩ đích thực đéo có cái gạch đầu dòng nào là tôn trọng công chúng cả
13.04.2023
Nhận xét
Đăng nhận xét